Nhật ký Seattle ( kỳ 1 )

     Lê lết kéo chiếc valy đợi thằng anh, ngắm nhìn dòng người hối hả chạy đi tìm valy. Người tìm được thì ung dung cười đùa, người không tìm được thì mặt hoảng loạn không thể tả. Cảnh vật này quá quen với tôi ở mỗi chuyến đi, nhiều lúc tôi cũng rơi vào nhóm người thứ hai : Hoảng loạn không tìm được valy nhưng trong đầu khi nào cũng nghĩ cho dù mất valy thì mình vẫn còn vé mà bay về  ( chả biết sao mình suy nghĩ đơn giản thế không biết). Nhưng chuyến đi này chỉ có vé đi mà không có vé về...Ngồi trên xe ngắm nhìn Seattle, tôi tự ngẫm trong đầu: " à, mình đã tới Seattle". Seattle hiện ra trong tôi quá đỗi bình thường. Không màu mè như Trung Quốc, không cổ kính như châu âu, không hiện đại như Singapore. Seattle ấn tượng đầu tiên trong tôi là cảnh vật hiu hắt, hai bên đường hàng cây trơ trụi vì mùa đông giá rét. Và thầm nghĩ cuộc đời 17 năm màu hồng của mình đã tới hồi kết thúc. Tôi đã sai
   Nhưng  ngày tháng đầu rất vui vẻ, vì mẹ còn bên cạnh. Tôi luôn suy nghĩ hóa ra là du học lại khỏe thế này.Kiểu sáng ngủ tới chiều, chiều dậy đi ăn, ăn xong về ngủ.Nhưng đời không khi nào cũng như tôi nghĩ. Sau một loạt chuyện xảy ra, tôi rơi từ đỉnh núi lọt xuống khe vực. Tôi khóc ngày đêm, oán trách sao mình lại đi du học. Giai đoạn ấy, tôi không có điện thoại, không có thẻ ngân hàng, không có gì hết. Trong đầu tôi được lấp đầy bởi những đêm mất ngủ,những đêm than thở với các chị. Đến một ngày, mẹ nói với tôi một câu: " Nếu con không cố gắng thì không ai giúp con được..." rồi cuộc nói chuyện rơi vào khoảng không. Nước mắt tôi lại dâng trào. Soi mình vào gương, tôi thấy sao mình tệ thế, du học là ước mơ của mình mà giờ đây lại hành động như một đứa yếu đuối, một đứa chỉ biết bám váy vào gia đình, một đứa chỉ biết than thở. Tôi phải đứng dậy.
    Sự cố gắng đầu tiên của tôi là việc chải lại đầu tóc cho gọn gàng và bắt đầu cuộc hành trình " To lớn" từ nhà đến trường. Đối với tôi đây là việc rất trọng đại, bởi sau một chuỗi ngày sống trong " xì trét" giờ tôi mới bước chân ra ngoài, ngắm nhìn phố xá. Sau khi đã lên được chuyến xe bus, nơ ron thần kinh tôi bắt đầu căng lại với một mớ câu hỏi hỗn độn trong đầu : khi nào thì xuống, xuống thì giựt dây chỗ nào, lỡ khi mình lỡ trạm thì sao, một tỷ câu hỏi tưởng tượng đua nhau xuất hiện. Thế là xe bus cũng tới trường... chỉ có điều tôi không xuống được. Chuyện là tôi giựt dây mà sao đèn không nháy, thế là xe bus cứ chạy mà điểm đến thì đã qua. Tôi bắt đầu hoảng loạn, thế là đành nhờ một bà người mỹ chỉ cách giựt dây. Hóa ra mình giựt cũng đúng, có điều giựt nhẹ quá nên nó không đỏ.Xuống xe, việc đầu tiên tôi làm là đếm xu để đi chuyến tiếp theo mà không dùng đầu óc suy luận vé xe bus có thể kéo dài đến mấy giờ, tôi chỉ cần đưa cho tài xế coi.Hớn hả tôi bắt đầu đi quanh trường, bắt đầu cuộc phiêu lưu của riêng mình tôi bắt một cốc starbucks gần trường ( đến nỗi này vẫn không bỏ được cái tật thèm cà phê)
( còn tiếp)
post lại mấy ảnh cũ cho xôm tụ không khí






Comments