Northeast Viet Nam ( part 2)

Trên đường từ cột cờ Lũng Cú trở về, chúng tôi cho một cô giáo bản địa quá giang xuống Quản Bạ, cô ngoài việc răng hơi bị vàng😂 thì trùi ui, cô tuổi chắc tầm 38-40 mà mặt xinh ơi là xinh xinh, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai,  nên ta nói mốt đầu thai làm con trai muốn lấy vợ đẹp và xinh thì phải xách balo lội rừng kiếm vợ dân tộc thôi. Sau một hồi nói chuyện mới biết cô người dân tộc Lô lô, lên bản để vận động các em đi học. Như mình đã đề cập ở bài trước, các em dân tộc hầu như chỉ học đến cấp 2,  phần lớn là do địa hình hiểm trở, đồi núi, mỗi lần lái xe qua  một đường đèo dốc lòng xót thấy các em chân dép lê đi ngược lên, trúng mình là mình nghỉ tới 3 đời rồi chứ mà học đến cấp 2 =)). Cô còn kể thêm về dân tộc Lô Lô của cô chia ra làm hai nhánh là Lô Lô đen và Lô Lô đỏ, cô là dân tộc Lô Lô đen, còn Lô lô đỏ/ ngoài ra còn được biết với cái tên lô lô hoa thì quần áo  hoạ tiết đường nét rực rỡ, sặc sỡ hơn cả. Cô kể thường ngày cô mặc đồ dân tộc, chỉ khi nào đi làm, công tác thì mới mặc đồ công sở.Nói xong, cô rút điện thoại ra cho chúng tôi cô chụp chung với người bạn dân tộc Lô lô đỏ, rồi cô kể thêm người lô lô đỏ sống chủ yêu bên kia. Tôi hỏi bên kia là bên nào,  cô nói, " á hèm" ở bên kia biên giới, nơi mà xưa kia các dân tộc Lô Lô sống chung với nhau, nhưng mà " á hèm" anh Trung kế nhà thích chiếm tường nhà anh Việt nên đuổi đánh dân tộc mình, thế là dân tộc Lô Lô nửa chạy trốn, nửa ở lại nên chia ra làm hai, còn đâu chỉ dưới 10 nghìn người xót lại rải rác khắp các tỉnh miền núi Cao Bằng ở nhà anh Việt. Thế rồi cô kể thêm hoa tam giác mạch càng lạnh thì nở càng đẹp, đẹp nhất là vào cuối tháng 9, tháng 10, vào tháng 11 thì có lễ hội hoa tam giác mạch còn tại sao lại là hoa giác tam giác mạch được trồng nhiều trên các tỉnh miền núi vì các cây khác tới mùa đông thì héo que quắt rồi, riêng tam giác mạch ưa mùa đông, hạt tam giác mạch được sử dụng cho nhiều mục đích như thay ngô làm lương thực chính, làm cơm rượu, rồi có tác dung chữa tim mạch, thay thế trà, rồi làm ngũ cốc. Cô còn giới thiệu thêm nếu đã đến Quản Bạ thì nên thử món phở tím được làm từ hạt Tam Mạch ở quán Tiến Nhị, ngã ba tự, quán này tự tráng phở rất ngon nổi tiếng trong vùng. Thế rồi cuộc nói chuyện cũng kết thúc khi đến gần trường của cô, cô cảm ơn chúng tôi đã cho quá giang còn chúng tôi lại cảm ơn ngược lại những mẫu chuyện thú vị mà chắc sẽ không bao giờ biết nếu không gặp được cô.


Ở Hà Giang, có một cái luật nó vô duyên thúi của các bác tỉnh trên muốn ăn tiền khách sạn là khách nước ngoài muốn tới du lịch phải xin giấy phép. The hell? Chúng tôi biết được khi ở khach sạn nào đó quên " mother" cái tên, khách sạn ban đầu biết được chàng J nhà ta là người nước ngoài liền hỏi chị có giấy phép không, nếu không có thì kí giấy này tự chịu trách nhiệm nếu có cán bộ đến kiểm tra. Mà như mọi người biết đấy, mẹ tôi thì thiệt là nổi tiếng con hổ daỳ mặt trên thương trường, thế là hì hục đem passport visa xuống làm một trận với khách sạn, vì cho rằng khách sạn đang muốn làm tiền. Sau một hồi nói chuyện mới biết, khách sạn cũng khổ lắm vì mất khách hết vì mới tối qua các anh Hà Giang đi kiểm tra gõ cửa từng phòng khách nước ngoài, họ tức lắm, nhưng mà thực chất làm vậy để, " á hèm" kiếm thêm thu nhập từ khách sạn, " á hèm". Thế là kệ tía bà nó luôn, tối đó ngủ cũng chả ai kiểm tra hết.

Tối tới, cả bọn rủ nhau ra quán Tiến Nhị ăn phở cơ mà quán chỉ bán phở sáng sớm, tối đến thì cơm tấm rau luộc. Thế là hội các anh chị người lớn ngồi ăn cơm tấm, hội người trẻ đi ăn xiên nướng lề đường, riêng anh tôi thì còn thêm dĩa cơm chiên tại quán nào đó cho người tây. Vì nhờ có ăn món xiên nướng mà tôi được dịp hoài niệm tuổi thơ trung thu xách đèn lồng đi chơi. Đang đi bộ ngược lại thì trấn phố cổ ( tối thui không còn gì nữa lúc chúng tôi tới) sau khi chén vài xiên nướng chúng tôi vô tình thấy đoàn các em thiếu nhi đi rước đèn trung thu, rồi từ đâu dân tình tự nhiên sáng đèn mọi nơi đông vui nhộn nhịp, ai nấy khách du lịch như tôi cũng búa xua quay phim mà chắc với khách du lịch nước ngoài thì thấy lạ, riêng tôi thì thiệt là quay phim chụp ảnh cho phong trào😂, chứ cảm xúc lúc đó dữ dội lắm. Tại tôi sinh tháng 9, cái tháng của trăng rằm, đèn lồng, múa lân, trung thu. Mà thời của tôi 15 tuổi trở về thì trung thu gọi là tuyệt đỉnh đẹp kì diệu, đẹp nhất đoạn 11 tuổi trở lại, đoạn từ 11-15t thì nhà nước cấm cha múa lân nên bớt đẹp, tuy nhiên mấy caí truyền thống mỗi năm mua một đèn lồng điện tử ( tại nhiều mẫu mã hình dạng thu hút con trẻ quá mà) trên dãy phố Hùng Vương chuyên bán đèn lồng điện tử vào dịp trung thu, cứ đến hẹn là sáng và tiếng nhạc điện từ phát ra tư những chiếc đèn lồng inh ỏi cả phố. Rồi trường còn tồ chức văn nghệ trung thu,  làm lễ hội cũng y như các em đang đi diễu hành vậy nào là đánh trống, thổi kèn, khiêng ảnh bác hồ với những đèn lồng hình ngôi sao sáng bằng giấy y vậy đó. Sau đó ngồi ăn bác chủ quán mới cho biết, các em đi rước trung thu trước một tuần đó rồi  kéo dài cho tới giờ tại chắc ham vui không muốn chia tay trung thu tí nào 😂 , cũng nhờ đó mà đêm trung thu qua rồi mà tôi vẫn được dịp một lần nữa tận hưởng cái hoài niệm đẹp này. 


Sáng sớm sau đi ăn thì tiệm Tiến Nhị đông quá trời đông, nước dùng thì bình thường mà bánh phở cũng không tím như tôi nghĩ, nhưng được cái thì thịt bò không biết là do bò được chăm sóc hay hạnh phúc lắm không mà trời ơi, thịt bò mềm mà ngon quá chừng, ngon quá trời đất, mẹ tôi thấy tôi ăn tham quá nên gọi thêm một tô nước bò không cho tôi ăn ( cái kiểu này 10 đời mới đi tu ăn chay được hoặc do hy vọng tôi thoát kiếp thân cò hoá trâu 😹)

Còn lại chuyến đi thì Mã Đèo Pí Lèng nhìn xuống sông nho Quế đẹp tuyệt tác không còn gì phải bàn, đẹp quá nên đã đi các tỉnh miền núi Hà Giang mà chưa đi cái đèo này đến trạm ngừng chân ngắm sông nho quế quanh co dưới trùng trùng chân núi thì thôi đừng đi nữa, ở nhà uống trà sữa vui hơn =)). 

Còn lại chuyến đi thì ký ức hơi bị mập mờ, hang Pác Bó đi thăm nơi bác Hồ "trú ngụ" xưa kia( bỏ dấu này cho nó nhiều nghĩa để mọi người thích nghĩ sao nghĩ)  đường đi đến khá đẹp, tuy nhiên ấn tượng khó phai là những con chó "éo" sợ tới ai cả, cứ thế thả bịch nằm giữa đường, hoặc chạy vô tội vạ trên đường, mặc kệ xe đi qua, tuân thủ đúng luật lệ " chó nằm đường thì chó cứ nằm, đoàn người tránh thì phải tránh thôi" 

Còn thác Bản Giốc chỉ nhớ là dân Trung Quốc bên kia bờ biết làm ăn phết. Tại thác này nửa chia đôi cho anh Trung, nửa chia đôi cho anh Việt, còn trên một dòng sông thì cả hai bên đều kinh doanh chèo thuyền, tuy nhiên đoàn anh Việt thấy méo mốc chả ai đi. Đoàn anh trung người đi nườm nượp, mà được cái anh Trung khôn lắm, xây đường đi xuống thuyền theo kiểu zic zắc để ngắm cảnh từ trên cao cho đến dưới nên quá trời du khách. Thôi an ủi, đi ra chụp vài tấm với thác rôì mua hạt dẻ Trung Khánh ngọt bùi chính gốc ( được xác nhận bởi mẹ tôi, còn đúng hay không thì chịu =)) ), riêng tôi chỉ biết có bịch hạt dẻ mà tôi cầm ăn từ lúc vào thác cho đến về Hà Nội vì độ ngon của nó.

...
On the way back from lung Cu, a local lady asked for a ride back to her village since her bus/car got delayed. Turned out she was an ethnic teacher, who was doing a campaign to encourage and help the ethnic kids continuing their education. As I Have mentioned in the previous post, 70-80% of ethnic children stop going to school in their secondary school year. The reason is mostly due to the rough terrain to get to school. Imagine every day you have to climb over the mountain hills to get to school? Or swimming across rivers? Or strolling over a bridge?  With flip-flops that aren’t even meant for a mountain hike. Well, let me tell ya, If it would be me, I’d had stopped going to school since birth Lmao =)). 

Anyway, the teacher appears in her mid-30s, her face looks charming with the softest melody voice ( except the yellow tooth, but understandable for ethnic people =)) ). She told us her ethnic minority people, Lo Lo, which is divided into 2 groups, Black Lolo and red Lolo ( mostly is called flower Lolo) and the main difference between them. While red Lo lo groups’ customs are more bright, bolder colorful embroidery, black Lo los’ are subtler, the difference also emphasizes on the way they wear their hats. She pulled up her phone and showed us her photos wearing the traditional costume with her friend, who wore the red costume. She continued her story saying Lo Lo groups in Viet Nam now only has under 10 thousand people scattering around the mountain areas in Viet Nam. Most of them are living in China now, why? You better know how to read the above Vietnamese part Lmao, becus I ain’t gonna tell u. She told us the buckwheat flowers are at its peak beautiful when the weather get cold around at the end of the September, During October to November, the  colder the better. According to the weather, they will choose a specific time during those months to hold a buckwheat flowers festival. The reason why Buckwheat flowers are growed here becus when the winter comes, most of the provisional plants can’t survive under the harsh weather, however, buckwheat flowers are one of the rare that love winter =))), and become the main food sources for mountain area residents, it can be used to make tea with the leaves, flour with the seeds, cereal grains, even using it for making wine. It also helps in lowering cholesterol and regulate blood pressure, helping against heart diseases


Also noting for tourists intending to visit Ha Giang. If there hasn’t anything changed yet then as a foreigner traveling to Ha Giang, you’re obligated to get a Ha Giang tourist permit or whatever they call, in order to travel and stay in Ha Giang. Let me sum up what it is for you: a way to make money from the authority to the hotel owners. Lmao. What happened was that while doing check-in into our hotel, the owner suddenly gave me a consent to sign implying what I explained to you above. Obviously, my tiger mom thought it was a scam from the hotel and made a huge argument threatening to let other tourists know to stay away from this place lmao. Well, after for a very long talk downstairs, she came up understanding more the inside of the law, money maker tool, in short. You want foreigners allowed to stay at your hotels? better fish them some money.

Since it’s already dawn, we headed to the restaurant that the ethnicity recommended us, unfortunately, they didn’t have their purple rice noodle Pho at night, only broken rice, so the old group stayed behind with rice while we parted away looking for street food. We somehow found ourselves at some random grilled vendors with all the yummy skewers are piping hot on those rusted grill, I can’t recall what we ate but definitely, did send me back to those childhood times visiting Sapa. 

Done with our full stomachs, we wandered around and suddenly, all the sounds start getting louder and louder, drums, saxophone, singing and laughing surrounding, in the corner of a street, kids marching towards us carried the “ childhood” star lantern that I almost put it in the deep “ forgotten valley” in my heart, the marches were exactly like how the lunar new year night was during my 6-15 years old, photos of Ho Chi Minh, lanterns, music, sounds from instruments, performances,  crowds of people gathered at each central district of the city to watch the festival.  I secretly wishes I still had those electric lanterns that each Lunar New Year, I  beg my parents to spoil me the new one from Hung Vuong street aka Electric lanterns street during The Lunar New year when a bunch of stores on the street lightened up in front of their stores with all the music and lights from those ( China imported lmao =)) ) electric lanterns that were arranged like a curtain falling from the ceiling with variety of shapes, colors and cool features to appeal the naive kids like me =))). Thanks to the marches, I once again got send back to the valley of memories, but this time, even more, beautiful than the grill skewers. 

The next morning, we came back again to Tien Nhi for the famous purple noodle of ethnic groups living on mountain areas in Viet Nam, it was full of people eating there, most of them were all locals. Finding a place to sit, we basically self-served ourselves with those purple noodle Pho bowls, let me tell ya, those purple noodles weren't that purple =)), you barely could even tell if it was even purple, the Pho broth wasn’t really pho, but the beef, it was… AMAZING. I had problem eating beef starting I don't even know when, I was very very picky when it comes to beef meat, if I smell some weird smell from the meat, and if the beef just tastes straight like garbage ( which is weird, because there were certain meats that I assumed old beef, tasted delicious by other). So after a while, I realize I had a very high palate for the beef. Forex: my friend’s wedding steak where they serve the highest organic quality sirloin, needless to say, I finished all Lmao. Though normally, I didn’t eat beef that occasionally, except fatty brisket ( gầu) my favorite kind cut of beef =))))))))))))))))). My mom, who kept thinking I was on a brick of dying being a skeleton, called me an extra bowl of beef eye round after seeing me devouring the meats, prolly wishing me I could reincarnate from a stork to a cow? Maybe Lmao =))))

Ma pi Leng pass: No words can describe the magnificent of this places, beautiful sun rays coming through the clouds, shinning all over the mountain pass, reflecting themselves on the sparkling Nho Que river, very simple: Breathtaking, the road itself was very scariest but in change, the sceneries were the most amazing I’ve ever seen up to this point of my travel life. Hopefully, the Norway road trip travel in 1 week coming can surpass those memories, but this, definitely will be the 1st in my top destinations list now. No picture can make you feel what I felt, please go here when you have a chance, contact me if you need help, I’m nor traveller or nomad expat, forsure I’m the worst helpful you can ask, but hey enthusiasm is more important=))))))))))))))))))))) 

Pac Po cave: where Ho Chi Minh used to hide and work away during the wartime. Not really something interesting, though the sceneries on the way there were beautiful with Mountain Views and rice fields

Ban Gioc detian-falls: buy a drone, fly up high, then probably the view is way better. Lmao, it’s the fall acted as an “ unofficial border” between Viet Nam and China. Some of the people living there told me China had been trying to claim the rest of the falls? No idea, what I know is damn, Chineses are so good in tourism, they built the stairs from the top of the parking to the end at the river where there is boat tour service operating, that way they can see the waterfalls from the up top, attracting more customers, and their boats kept running with a bunch of customers on the boats while on our side, the boats were as empty as my souls, with the straight way from the parking to the river, passing through a rice field ( most makeup part) and a horse for decorative/photography purpose. Actually, the best part was the 2 bags Trung Khanh Chesnuts, which go by the name of district Trung Khanh, Cao Bang where the chestnuts are buttery, nutty and absolutely yummy. 






















































































Trung Khanh chesnuts




From my brother views







































































...
Phone photos from me, my brother's girlfriend and hb.


































Do you see those dragonflies?Add caption






















































km 0 milestone, the start of Ho Chi Minh trail. history? please go on Google =))).


poor his girlfriend and my hub, who are also known of " instagram husband"




























































the Lo Lo ethnic teacher lady

The delicious grilled skewers from a random store on the side street.











































Add caption







































































random talks with the old lady in the restaurant while waiting for our food. 



















































stir fried bees. Yes, stir fried bees =))))))



















Comments