Northeast Viet Nam ( part 1)

I went to Sapa, never enjoyed it. That's why I never mentioned the last trip back to Viet Nam. Sapa used to be beautiful in my little childhood memory. Maybe 16, 17 years ago, when I first visited Sapa,  I still remembered I was super sick the whole time at the beginning of the trip, my dad had to carry me to the train and all the way to the hotel and basically took care of me all the trip ( Kudos to my dad), while my mom and all the companions enjoyed the village life 😂. It was not until I started having constant seizures, which was the first time in my life I experienced something like that, they started calling a doctor and somehow magically, before the doctor even arrived, thanks to all the acetaminophen or ibuprofen, I healed so fast that when the doctor appeared, I was playing thirteen cards with the group =)). 😎, turns out I was having a bad case of tonsillitis inflammation and that's how my first Sapa experience was 😐, being knocked out too. The night when I cleared up, luckily, we were able to book rooms at a city Union hotel, located right in the front of Sapa city square, where a bunch of small grilled food vendors opens up at night and village activities took place.  That was a cold chilly night with it being foggy and surrounding me, there weren't that many people either ( I'm implying " tourists" in case you don't get my sarcasm), the only warmth we got was from this tiny little barbecue charcoal grill with a bunch of local specialties were cooking up. I chose myself a grilled egg, some kind of meat skewers, and probably the most famous food among the ethnic groups: sticky rice grilled in a bamboo ( cơm Lam). It was a feast for me, not only because of how delicious the food was but also in a silent atmosphere, under this foggy chilly weather, warmed by my families, local ethnic people and more importantly,  I was done with that shit sickness =))), should I say I felt love around the air at the moment? 

Nothing lasts forever, especially with how the authorities project, Back to Sapa the 2nd time, what was left over in me was the tourist messy city that is already washed up by all the tourism culture, all the half-ass bricks buildings that pretty sure were all designed with brainless architects who didn’t know what the word “ preservation” means, following by all the chasing ethnicity kids keep asking tourists for the money.


HOWEVER,

Viet Nam Northeast is insanely beautiful😳. Man, I didn't expect it to be that beautiful but damn, all the places we crossed by were like straight out from paintings: Tea hills, temples, locals, ethnic groups, mountains, yellow rice terraces at its harvest season, buckwheat flowers. Oh my f* god, It was exquisite ( I'm trying to squeeze my brain for a vocabulary to describe its beauty). 

But as you all know, the beauty of northeast Viet Nam was still there in my mind, but a lot of memories have been fading ( as usual) already, I'm gonna try to update as much information as possible in the next post and hopefully, one day you will visit these amazing places before any destruction begins. ( cross fingers it would not).  I'll try to get the number of our drivers, they worked for a renting car company, I'm not sure if they would do it for foreigners but I saw a lot of tours online as well as a lot of people choosing driving motorbikes to visit there. 

This article is a good informative travel guide of Ha Giang for foreigners out there wanna visit this place: https://planeaconlena.com/en/2017/08/07/northern-vietnam-is-not-sapa-dong-van/

We first came to Ninh Binh, which is now already known worldwide as King Kong movie set, and soon to be a tourist trap.😂Although that being said, Ninh Binh is indeed beautiful, the mountains we saw on the way, along with all the rice fields are enough reasons for me to come back. To make it more easy for you to imagine, it is a bigger and longer version of Ngũ Hành sơn - Non nước - Marble mountains in Da Nang, well, unless you never been to Ngũ Hành sơn then you can imagine by google...👅

The first destination for our trip is Hang múa - Mua caves, if you hike or trek a lot, it won't be a problem, for me, it's just a short steep hike with a lot of stairs for your booty work out, the more serious problem is climbing it under this humid weather, every step I climbed drenching all the single sweatdrop I had left in my body.  The views at the top are breathtaking, we reached there when it's almost sunset so it was even more stunning when there were flocks of white cranes flying back home all over the rice fields, under the array of the last sunset, along together with the views of the mountains laying around the villages on one side, and the rivers with Tam Coc Boats running together with a herd of ducks under the sunset on the other side. Get some good photos, take your times there and enjoy the views!

We skipped some of the popular attractions such as Cuc Phuong National park or Thung Nham Bird Garden, though we did visit an old temple called Bai Dinh.  Let's be honest here, I go on this trip because my mom wanted to, the same with this temple, in my opinion, the temple is a VERY huge complex of multiple beautiful temples, Buddha statues with a long history go with it. I COULDN'T remember any single things my mom guided on the temples and many other things,  I'm gonna put this on a side and it's up to you if you wanna visit the temples. Although the most important thing about this complex beside its history and If I'm a history heritage culture lover, I wouldn't pass this place ( just saying).

Tip: Avoid all the sketchy annoying guys running around when you first drive into the temple area, try to convince your car to park at their places, they even threat you and scam your ass saying they don't let you park inside. 

Well, Asia food cultures scare away a lot of foreigners and don't be surprised when you're gonna see a bunch of roasted goats with their heads still intact all over places in Ninh Binh, streets, restaurants, markets, everywhere, obviously not only the cooked ones, but also the still-alive one on the rocky mountains. It's a specialty food in Ninh Binh since they have a problem with goats population over there, you know what happens when there are too much of 1 kind of animal, you make it into food. We went to a popular restaurant for goat dishes there and honestly, we liked the veggies dishes more than the goats' dishes itself. The restaurant named Đức Dê , I don't think their foods are good, though it's up to your taste. 

There are a lot of hotels over there, my hotel is very new, the owner even had to show the rooms to us herself. But the hotel is nice, not like high-end nice design hotel you'd expect or homestay or you know, well design hotel. It's just a simple family hotel, however, does have a good personalized breakfast made by your request. Some people in my group got Bun Cha - Grilled pork patty noodle, some got bun rieu - Crab noodle... They were all good. Well, the best part of this hotel is their an open balcony bar at the top of the hotel, that never has a bartender, we even had to self- serve drinks for us in the morning but the views from the balcony room, which has open views from all side, were  amazingly gorgeous, especially during the sunrise. It overlooked the small town with rice fields and mountains far away, oh, How Could I forget dragonflies everywhere that morning, and all people in my family gathering up here, some taking photos like my bro and me, some just did nothing like my 😃Hb , while my dad and my mom with the drivers enjoyed drinking coffee and talking to each other. Gosh, I miss those moments so much!

      We went to Tràng An Grottoes the day after, it was pretty crowded with a lot of tourists but very well managed. They did a good job of developing the places into a tourist spot. They hired people in the village, created jobs for them, well trained into boat rower ( driver, whatever words you want to call), good safety on the boat and still keeps the place as its wild desolate look. The views, again, are stunningly breathtaking, fishes swam under clear blue water with greenish vegetations flowing with the current of everyone's boats.  Thanks to my dad mistakes, we did the wrong route to King Kong island instead of rowing through 9 caves, though we still did go through a lot of caves, and let me tell you, every time we entered the caves, fluttering feelings spread out between all of us on the boat in front of the unavoidable hidden dangers. The low caves are spectacular with the hundred-year-old stalactites and ready to get a bump at any time if our rower wasn't careful enough.  It was wild, there was one point that all of us except the rower, had to lay down to avoid the spikey dooms from above. We luckily got a sneak peek of some couple's wedding photos in the middle of the river, and I really want to write something emotional and literature like if they take wedding photo in this beautiful place, their marriage would be as beautiful as these views... but all I wanna say is: Damn, being a wedding photographer takes a lot of dedications, the guy basically rolled around on the boat to get a good shot of this couple.

I know if I say this it's weird but most of the boat rowers are very limited in language and aren't keen to communicate, but they are very warming and friendly, and to some people, tipping might make they gone bad but honestly, if you have extra change please do tip them, since they are all from poor incomes and rowling is freaking f*ing tiring, we did help our rower sometime during the row but gave up soon quickly, kudos to my dad whom rowing along his boat rowers all the way. 

Back to Ha Noi, I got a bad sick due to the bipolar weather: rain, humid, sunny. It was awful, and then the night out, my aunt took us to her favorite Bun cha - grilled pork patty noodle restaurant, the restaurant has really good Bun cha, not as good as the one my brother took us to 3 years ago, but because this place is way too cramped, making the air extra muggy, at that point I couldn't handle anymore and basically threw up and passed out.  Did I sound too much like a reporter already? Well, the next morning I woke up with the best feelings refreshing ever, bolting out of the hotel to get some good coffee to wake myself after a hellish night with the given time 20' to buy coffee, ending up the coffee shop I chose was still closed, on the way back to the hotel, I noticed a cute little coffee boutique nearby, thinking myself It wouldn't be that bad, it's just coffee, somehow I ended up with a cute conversation with the owner, we chat a little bit of the drinks we ordered and how other customers enjoyed her drinks. It was nice to have small conversations at the beginning of the day after a shitty sickness and literally, being seen as a whining kid in front of my relatives ( long story). This conversation just basically brightened up my day when my down mood was still lingering of how things have changed so much in the relationship with my family. I categorized myself as a true introvert but I'm also a part of extrovert somehow!?, like I'm REALLY good at public speaking, as being in a large group driving me energetic feelings to talk, I did well in a 1-1 conversation but terrible in making connections and having fun in a large gathering group or party. 

The whole trip to Quan Bạ turned out. Let's me sum up what we have gone through

bumpy trip

tea hills

temples

majestic sceneries

Almost die

always on the verge of almost dying 😂

Cultural trip

That's how Viet Nam road trips are at the end. 

Our first destination of the trips was Thác Cái Temple, located in Tuyen Quang city this temple worships Đạo Mẫu- the mother goddesses in Viet Nam, the temple also worships Trần Hưng Đạo - Grand prince of Hưng đạo, one of the greatest military generals in Viet Nam history. This temple is not a well-known temple, in fact, is more known for its sacredness in praying for a child among couples who have a fertility problem. From the temple, one can see the whole of the signature tea hills and an extensive area of Tuyen Quang city. Now that I remembered It was funny of how people in our group was debating of what kind those tea plantations were, suddenly all of us became tea masters, who obviously just blurted some random guesses like Oolong or green tea which was confidently claimed by my father. As it turned out when I’m typing these words, neither of those guesses are correct, those are actually rooibos tea plantations ( hope Google is right), that I’m pretty sure even my granddad had been able to revive himself from the grave, wouldn’t be able to guess it right. 

Our next destination is “ Heaven’s gate” is our first stop in Quan Ba to overlook the sceneries of Dong Van plateau, also, the beauty fairy Mountain, which is a twin ( wink wink) mountain and in Vietnamese, it’s literally named as “ boob mountains”, as it resembles the beauty of boobies, except the bounciness. Though I didn’t remember if I saw the fairy tale mountain since the stunning view of the zigzag roads on mountain passes, dancing together with the sea of clouds, encasing the yellow rice paddle fields had already blinded my eyes. Needless to say, all the members of our group didn’t need to exchange any words, we all together went straight to… pet the puppies from the vendor nearby =)). Now that we know which one is more priority when it comes to spectacular views and cutie puppies then. =))

After having a short break at the cafe nearby, My mom met an ethnic woman who worked as a homestay agency for ethnicity groups in Nặm Đâm village, where are residents of most H’mong groups now.  Since we haven’t looked for our hotel yet, and especially it was on full moon festival night, my mom didn’t hesitate to book 1 for us as not many chances we were able to stay at local ethnic home before the wave of tourists haven’t hit yet, little did we knew, there was a twisted turn waiting for us in just a little bit.
 Due to the recklessness of our driver,  instead of choosing the main way to get to the home-stay.  We went back another way that was obviously not mean for our 16 seats car. and with the corn fields that are still wet and in accretion. Our car went off of the small muddy path and had almost rolled over. Normally with Americans reaction, is “thank god we’re alive.” with Vietnamese reactions, “ we first swear & %$# you” to the back of our throat and thanks god later at the end of the day when thinking back of how dangerous situation we were in. If the car had tilted completely, who knows what was gonna happen to all the people in the car: broken neck at least for sure. This all happened on the full moon festival night when all of the people start going to all of the festival events to celebrate. Although the villagers still came to help drag the car out of the mud. They even called the garbage truck to help to tow our stuck car and that’s how our full moon festival night ended. By enjoying the full moon next to the corn fields that were double my height. Enjoying the bright moonlight that surrounds and covers all of the fields. With the mountains behind we leaving all of the men behind. My dad, the drivers, and the friendly host named Danh to work on the car while we are happily leaving the place. Going back to our homestay and even stopped by a recreation/community area to see all of the kids enjoying the full-moon festival. Then the happy group, well that's what I call our group. together went to take a hot medicinal bath of the Dao ethnicity. The medicinal bath was so good that after the bath, all of our tiredness just disappeared. Even the next morning all of the ladies in the group felt the skin improved and smoother, making us come back to buy the medicinal bath to take home but they, unfortunately, were sold out since the tourist group before prolly felt the magic of this bath as we did that purchased a decent amount of the medical bath enough to empty the place’s inventory, I guess we didn’t have luck in beauty after all =)). the bath wasn’t something fancy, maybe to some people it was dirty, even my hb enjoyed taking the bath while having fun with the lizard on the window watching him. The moment we stepped into the bath, it literally was at a boiling point temperature water. To people that do not get used to the heat, and people that have heart issues, I suggest not taking the bath because it was very hot. Even though they have a cool water on tap, it was still really hot. Though the medicinal bath was very beneficial, and that was the conclusion from everyone in the group. after taking a refreshing bath we spent a little time to talk to the ethnic girls that prepared the medicinal bath for us, and it turned out that this business is built and operated from a - z by all of the ethnic people’s hands. From product development,  packaging to marketing were all by those ethnic girls sitting in front me, which made me even more surprised because the way they talked was very truthful, humble and honest seemed like they were still behind the times somehow. Though with the business made by all of their hands, it still makes me respect and admire all of their hard work. If you are the one that doesn’t like fancy looking hot tub bath and are more fond of home bath style ( maybe too homestyle at this place), then this is the one you want to give a try. In the midst of talking, we got a call that the car was successfully towed out of the muddy fields. we were all happy that the trip wouldn’t end up going back to Hanoi, Waiting for all of the guys to take their bath, we went to the kitchen to help the host’s daughter -in -law preparing the feast! 


Now talking about his daughter in law, probably like younger than me 4 or 5 years old, Very Charming and already have 1 kid, that she carries with her on a colorful embroidery baby carrier like how most ethnic women do. When I first saw her, she was watching on an old looking TV and she looked like she was having very pure happiness. I asked her if she ever gets bored, she told me that she wakes up and doing her agriculture job, takes care of the kid, and then prepares dinner for parents in law and husband and watches tv together afterward so a life like that for her is already Happy. After her answer, we all kinda thinking that maybe the life like hers is actually good. That doesn’t have to think anything to make yourself promote the money world. Most importantly, the life that hasn’t been taken over by technology. Just spend the day simple like that, knowing you are existing right now, knowing the moment. Enjoying that moment. Maybe it is a true Happiness. 

The host welcomed us with the traditional dinner meal fulled of too much “ protein”  of ethnic people that we got so full to the point the next morning, somebody ( my dad) blew a long non-stop fart that all the people in the house wondered who did and how the hell the fart lasted so long =)). I’d lived (pretty extreme I say) a healthy life before coming back to Viet Nam, every morning I’d just eat smoothies, sticking with veggies, chicken and poke for months.  This prolly is the reason that turned me into a tiger devouring the meat at the feast till my stomach exploded and the eyes falling asleep. The rest of the group I believe had been feasting away the welcome party till dawn =)) , all left in mind while closing my eyes, letting the sleepiness taken away was the best full moon festival since I left Viet Nam.

My dad and mom woke up earlier than all of us despite the late night feast to see the sunrise dawning on the town. I woke up a little bit later, missing out the fogginess from the clouds slipping though valleys of the town, instead, I ventured around the town to see the locals starting their daily lives: children walked to school, where is 10 miles away from their homes every day, only sometimes we would see one with bicycle, couple hours later of the day, we’d watched another kid group climbed down to a rocky path mountain road under the burning sun to attend class, it hurt me so bad inside to see how much  hardship they have to go through every day to go school while I tried to convince myself not another skipping class day back then, that’s why most of them quit school later before graduating from secondary school...

We said goodbye to Uncle Tài Đanh our host with the delightful breakfast of traditional Northern style Banh Cuon, a steamed thin rice roll made with rice batter filling in mixed seasoned ground pork and crunchy woodear mushrooms, dipping with Fish sauce, all hand made by ethnic people without having borax- a chemical compound that a lot of places in Ha Noi using it to make the rice rolls have more texture and preserve longer, especially The Banh cuon was delivered by Uncle Tai Danh’s wife, who just got back from a village agricutural co-op we didn’t be able to see last night  since she and some other villagers had to spend a night there for some kinds of agricuture works. The Banh Cuon was as delicious as the friendliness the host gifted to us, we said goodbye to him, thanks for his kindness in helping us to drag our car from the mud. Hopefully, we will come back for a Full Moon festival party night one day. 

The driving views from The town to Lung Cu Tower are spectacular, the vast mountain range with blue sky, scenic valleys,  milky ways soft clouds floatings midway the mountains, vivid different shades of yellow from the crop rice fields, colorful outfits of the locals, more importantly, the beautiful picture is embellished by the electric poles - one of the specialties in Viet Nam, also dancing along the rolling mountains behind. Ha Giang is also famous for the Buckwheat flower fields, as translated literally in Viet Nam and if you search google it will come up like how the name sounds like is “ triangle circuit flowers” and become an idyllic place for photography lovers in blossom season. For the food lovers, it’s the season for some grilled cake ( you can find them in front of Vua Meo’s house), Purple rice noodles made from Buckwheat flowers grains and seeds, which are dried, crushed into powder. Btw, the photo I took in the middle of Buckwheat flowers field isn’t really in nature at all, it’s actually in a garden by the locals, which charges almost 2 bucks/per for entrance. Apparently, the locals are too smart to garden a beautiful buckwheat flower fields right next to a mountain range as it isn’t a blossoming season yet and they know right away people like my brother sacrificed his wallets for 4 young photography lovers to enter ( not me paying, I hell no would pay for that =)) ) . That being said,  if you ever go up there and don’t see any beautiful backgrounds like my photos then don’t blame me, I already warn ya. However, the ride there was atrocious, it is not meant for people who have a heart attack, very bumpy, curvy and all those fierce Viet Nam drivers made the road 10x scarier for newbie drivers. Our main driver was as pro and careless as the local ones, which made our hearts kept jumping to the max whenever he took the wheels on those winding loops, our car automatically became a rollercoaster, to the point my brother, who had serious carsickness if he read something while riding, was immune to the car sickness after the trip. 

Cat King Palace- Vuong Chinh Duc’s Palace, once a leader of H’mong ethnic group, got rich by selling drugs, making enough money, then decided it was time to get a house ( millennial sarcasm). Google prolly knows his history better than I am, though I have to admit his palace, besides the fact, is his home, is more impressed as an impregnable fortress, where he spent a fortune to build it with the help from a geomancy reader, who advised him to build the palace on this land because the emerged terrain here resembled the turtle shells, which symboled a long life living and wealthiness in geomancy. The palace to me has a mixed style of Chinese, French, and Vietnamese is well designed to against sudden attacks. Actually, to me, it’s more like a perfect place for a deep feeling vintage photoshop, rather than a place with a long profound history, this is why I’d advise you to bring some of your history nerd friends who actually enjoy history information, more importantly, making you less like an idiot  in this kind place. For ex, I had my mom who was so willing to take me around and made herself into a tour guide even not knowing what history of the place was, just because why not? I meant she is the nerd, after all, I guess Lmao ( even made me to listen to a tour guide, who turned out to speak French, which I basically left behind 2 years learning in Highschool to my French instructors
, Only remember how to say Hi and how to say “ what is this or that” =))). Well, in the end, I still got myself some old looking photos, a bright colorful embroidery hat handmade by ethnics and a grilled buttery buckwheat cake.

We went to Lung Cu flag tower afterward, the road leads to there are as brutal as usual as the beauty of the sceneries with early blooming flower fields stretching along the way. Though after arriving there, I decided it was better for my " beautiful-skinny-skeleton-LAZY" body to just rest down here, taking some Instagram kind photos on the unreal beauty of yellow rice fields,  wandering around into ethnic elementary school, where they still celebrated full moon festival with dances and performances, and later ended up joining dancing with them too 😚 . Looking at them dancing, performance, happily playing on playground reminisced me a lot of my childhood memories before the era of Ipad, iPhone, technologies hit in. My childhood was filled with traditional games,  playing tag, hop jumping, hike and seek, and some other games that I don't even know how to translate into English. Unless kids in Sapa, which used to strangers, ethnic kids here are really shy and scared of new faces, which made my appearance being a tiger trying to eat his preys. It was either the more I approached them, the further they ran away from me, or some of them just curiously peeked at us behind the walls. One thing that makes me jealous so much of ethnic in general and ethnic kids is how pretty they are, their beauty is so innocent, the raw charmingness shinning with their bright cheeks blushing through the sun of living on high mountain areas.
 I sat down in a vendor nearby street, enchanted myself in this serene picture of the nature, the daily lives of ethnic, dressed Hmong women work every parcel of the steep mountains; children help their parents, gathering herb for the cattle, kids follow each other through the hidden path on the rice fields to go home, and the boys huddled together on a comic book. 

Because I know the day I'd come back to this place is uncertainty, might be in a near future, might be not, might be never. 

  • Homestay we stayed at Quan ba:  Lý tà đanh's homestay prolly not the best in town since the town offers a variety of homestays, and I'm sure you'd be able to look up on booking, Agoda. Though he is really friendly and helpful and went out of his way to help us tolling our car out of the field. Plus his dinner and breakfast were awesome, don't expect to have a good internet signal. He also let us borrow his family ethnic customs for memory photos so yeah A+ for his homestay 👏
  • Ninh Binh is beautiful, go before it gets wasted by the massive tourists. My mom 😓unfortunately didn't remember the address or contact of the hotel. Sorry guys!
  • If you backpack to Ninh Binh and decide to visit Bai Dinh pagoda, Idk how is it for motorbikes, but for cars,  be aware of those scammers trying to lure you into their restaurants for parking, they will try to chase you to their parking lots, if necessary, just go ahead and hit them =)) ( jk), drive straight to the main parking lot of the pagoda and try hard to dodge them if you can ☺
  • For the food, Ninh Binh is famous for their goat dishes, while Ha Giang is famous for food made from Buckwheat ( purple rice, steamed rice roll, buckwheat cake...). We mostly stopped at random restaurants and just went inside to look around what ingredients they to cook for us. Usually, it's just stir fried ong choy, some kinds of meats and soup. Also In Đồng Văn has a lot of restaurants with English Menu so you should be fine from there. 
       random useless helpful guides: link 1 , link 2, and prolly you can look up some topics on Tripadvisor and tours if it's too headache to backpack. 



               Đông Bắc Việt Nam, cảm ơn mẹ ngừoi đã lôi đầu tôi vào chuyến đi này. 

Về Việt Nam sau gần 3 năm, tôi chỉ muốn dành nhiều thời gian nhất ở Đà Nẵng 😂. Tuy nhiên thì mẹ tôi, người hay cuồng chân đi lung tung, lấy đó là cơ hội để khám phá Tây Bắc, thế là A lê hấp, sau khi nghỉ ngơi được 1 tuần, cả gia đình tôi dắt díu nhau bay ra miền bắc Việt Nam với bao bánh mì tôi vội vã chạy đi mua sáng sớm. Tôi phải nhấn mạnh cái điểm quan trọng này vì bánh mì cô Hương gần trường Phan Châu Trinh tôi học ngon lắm đó nha, hàng bánh mì cô khá nổi tiếng với món thịt nướng gan rim đậm đà ngon nổi da gà của cô, cô là em họ bạn mẹ tôi nên trước khi tôi đi du học cô cho tôi công thức làm món thịt nướng thần sầu của cô, tuy nhiên là nói thật tính tôi lười biếng với không biết ai như tôi chứ mà tôi tự nấu, ăn vào không có ngon. Lại nói liêng miêng nữa rồi, nói chung phải nhấn mạnh vì thiệt bánh mì cô dù đã xìu khi đến xuống sân bay Nội Bài - Hà Nội, thế mà vẫn ngon thần sầu, nên bạn có ghé Đà Nẵng nhớ pm tôi để tôi share địa chỉ bánh mì cô Hương nhé 😜.  Chúng tôi đi Ninh Bình đầu tiên, vừa xuống sân bay là quốc xe đi thẳng Ninh Bình. Từ Hà Nội về Ninh Bình khoảng gần 3 tiếng, trên đường đi đến Ninh Bình cũng khá thú vị khi cảnh quang Ninh Bình khá giống Ngũ Hành Sơn phiên bản mở rộng, thay vì chỉ có 5 ngọn đồi thì giờ là một dãy đồi núi, không hẳn núi, mà người ta hay gọi là hòn, nằm xen kẽ giữa ruộng và nhà dân. Ngoài ra tôi còn để ý Ninh Bình có khá nhiều nhà thờ cổ trên đường đến Tràng An, hoá ra xưa kia thời Pháp Thuộc, Ninh Bình là một trong những tỉnh phong trào thiên chúa giáo mạnh nhất, đó là lý do mà nhà thờ Pháp Diệm - nhà thờ được cho là nhà thờ đẹp nhất Việt Nam được đặt tại Ninh Bình, cũng là nhà thờ đầu tiên do kiến trúc sư Việt Nam thiết kế và xây nên nên Pháp Diệm mang âm hưởng giao pha giữa Thiên chúa và Đạo Phật, tạo nên một sự kết hợp kì lạ... Kết câu là tôi chưa đi nên nói văn hoa vậy chơi dựa theo sự kể mẹ tôi thôi😂, thôi để đợt sau tôi đi về rồi kể bạn nhé. 

Đến Ninh Bình, mẹ tôi cảnh báo hang múa cao mấy trăm bậc có leo nổi không khi mà khách du lịch cứ thế leo lên hì hục dưới cái tiết trời ẩm thấp ai cũng như sắp chết đến nơi.  Chuẩn bị tinh thần là đường lên sẽ gian khổ, thế mà gian khổ đâu không thấy chỉ thấy sao mà cái đinh hang múa này nó tà tà thế này, duy chỉ có điều thời tiết ẩm ương nóng tắt thở, vừa leo nhìn khách du lịch mà suy nghĩ thiệt là nếu mà cho leo mấy cái trails được xếp vào loại moderate ở Mỹ như poo poo point ở Seattle chắc chết tới nơi quá. Không phải là tôi kiêu ngạo gì mà thiệt là mấy cái trails moderate ở Mỹ tôi ... toàn bỏ giữa đường nên vừa đi vừa cảm ơn một năm công sức rèn luyện sức khoẻ, hoà nhập cuộc sống hiking trail triếc bên xứ cờ Hoa này để có khả năng show off cho mọi người thấy là Cún ta đây không còn chạy 10 bước là gục ngã nữa. Tuy nhiên, nói cho công bằng, tôi thán phục những chị Việt Nam mang giày cao gót leo lên đến đỉnh, bái phục luôn vì leo đến nơi thấy một nhóm có vài chị mang giày cao gót leo được đến nơi, tôi nói là thiệt sự là tuyệt đỉnh Kungfu. Cảnh trên đỉnh hang Múa thì không còn gì để bàn, phía tay trái tôi là đàn cò bay lượn giữa những cảnh đồng xen lẫn nhà dân dưới chiều hoàng hôn đang buông xuống, phía bên phải tôi là những chiếc thuyền trôi giữa hai bên rặng đồi lướt cùng những chú vịt đang chơi đùa trên mặt sông. Cả đám sau khi rủ nhau chụp ảnh xong rồi cùng ngồi nghỉ ngơi ngắm cảnh chiều tà của đêm đầu tiên trong suốt chuyến Đông Bắc này, biết rằng, đây chắc sẽ là lần cuối cùng leo lên đỉnh hang múa này vì... chán rồi =)).  Về lịch sử của hang múa thì Trần Nhân Tông hay đến đó hang muá nghỉ ngơi coi cung nữ ca hát nhảy múa giảm stress nhưng sâu xa thì dời đô về Ninh Binh, hang múa là một trong những địa điểm bàn chiến lược chống Quân Nguyên.  Điểm đến cuối cùng trong ngày là đền thái vi chính là đền thờ gốc tích trần thái tông, vua trần đầu tiên của vnam, đền nằm sâu trong một một địa điểm kín cạnh núi và những hồ ao hoa súng tinh khôi. Những địa điểm này tôi đoan chắc nếu bạn đi theo tour họ chả dẫn tới đâu, nên nếu bạn thích lịch sử thì nhớ ghé đến đây, đền vừa trùng tu xong nên đường đi vào cũng dễ dàng, sạch sẽ, còn không như anh tôi, leo lên gác chuông ngồi chụp hình up facebook cũng được. 

Ngày hôm sau chúng tôi đi thăm chùa Bái Đính nơi thờ ngài thiền sư Nguyễn Minh Không, vị quốc sư đứng đầu nhà Lý. Mấy cái này thì trên mạng cũng có rồi, đây là cũng là một địa điểm quần thể nôi tiếng nên tôi cung không cần sơ lược nhiều. Chỉ nói sơ vài cái là tôi mất chiếc nón hoa lá kè yêu thích tại đây :(,  ngoài ra ông Xuân Trường quy hoạch chỗ này khá tốt, thùng rác được đặt đủ nơi tránh xá rác bừa bãi trong chùa, nhà vệ sinh sạch sẽ, chùa chiềng được xây công phu,  tuy nhiên còn vài cái như đội ngũ quất xe đầu gấu lừa gạc trước cổng gửi xe, dụ dỗ đậu xe ăn cơm tại quán không ăn mà đậu thì chửi tới bến, có 2 đường lên chùa tuy nhiên ngôi chùa thờ thiền sư gốc thật ở phía sau mặt chính, nơi có một  nước giếng chảy từ đâu đến ( quên rồi), nghe bảo linh thiêng lắm, không phải địa điểm giếng ngọc xanh biếng đâu, nên ai cũng tranh lấy chai uống miếng để xem có được chữa bệnh nào chữa =)), đang chờ đến lượt thì có sư cô tới tự dưng cho cả gia đình 5 trái bưởi làm lộc, thế là tội mỗi các anh trong đoàn phải khiêng trái bửoi từ chùa xuống xe, báo hại anh tôi vừa khiêng bưởi, vửa che cái máy ảnh quý giá của ổng, vừa đi dép lê trên nền nhà mốc nên  ngã chổng mông tím tái 😂. Đây là link tôi tìm được lên đến chùa gốc ...

Về Tràng An thì khỏi bàn rồi, cảnh đẹp vô biên, nên mấy Anh Mỹ mới khôn đem nguyên đoàn cả anh Tom Hiddleston đẹp trai qua quay phim con khỉ khủng lồ. Được cái lại phải khen bác Trường một lần nữa, quy hoạch huấn luyện tạo công ăn việc làm cho dân địa phương. Ah mà cũng đưng như đoàn tôi, có hai đường chèo thuyền thì bố tôi được giao nhiệm vụ đi mua vé cho đòi, mua sao mua trúng tour king kong thay vì đi 9 cái hang. Tour king kong thì cũng không tệ lắm, nhưng mà phải nói là hơi có chút nhảm, được cái thôi kệ ủng hộ dân làng đã đóng giả làm các bộ lạc dân tộc 😂. Cảnh của Tràng An thì nhiều báo chí đã miêu tả bằng những từ mỹ miều rồi. Nhưng rặng núi đá được bao phủ những gốc cây trảng cỏ cao sừng sững tựa sang sát nhau đẹp như một cuốn phim mà bạn không muốn ngừng coi. Chèo cùng chúng tôi là những đàn chú cá đang bơi lượn dưới dòng nước xanh biếc phản chiếu màu xanh biếc của những rặng rêu tảo tràn ngập một hồ Tràng An. Đâu đó ngay khuất chân vách đá chúng tôi bắt gặp một người dân làng bên cạnh chiếc chòi lợp lá tranh đang kéo lưới từ mặt hồ,  Mà nói thiệt là tôi nói văn thơ cho đẹp blog vậy thôi chứ sự thật là xót cho cô chú lái đò tội nghiệp chèo nắng nóng mệt bỏ "father", tôi chèo vài cái phụ hoạ cho vui xong mệt quá bỏ ngang luôn, duy chỉ có bố tôi hăng say chèo giúp cô lái thuyền từ đầu cho đến lúc về, chắc do cái máu nhà nông của bố thời còn trẻ chứ như mấy đứa thành thị tôi thì đến chú lái đò còn phải lắc đầu ngao ngán chụp gì chụp lắm thế =)). Còn về phần Hang động thì tất nhiên là có thạch nhũ, mà thạch nhũ thì là của quý hiếm có cần được bảo tồn, ngoài ra còn là một vũ khí sắc đá mà nhiều lúc chèo đò qua những hang động trần thấp cả 4 người tôi trên thuyền bắt đắc dĩ phải nằm rạp hết xuống ( trừ chú chèo đò) nếu không muốn lúc đi thì lợn lành, lúc về thì lợn què. Chuyến chèo Tràng An này đáng đồng tiền bát gạo, cô chú chèo thuyền khá kiệm lời chắc tại đâu biết nói gì với chèo ngày mấy bận vậy đâu sức đâu mà nói nữa,  với cô chú cũng hiền tội nghiệp, không câu chèo khách. Mà tại thấy mấy cô chú tội nghiệp quá nên đoàn tôi tip thêm xí, cái này thì không bắt buộc, nhưng nếu bạn có đi với cô chú mà thấy thương cô chú không làm tiền thì thiệt tip cô coi như tiền nước sau một buổi chèo mệt ( hy vọng không sinh ra thói quen tật xấu) 

Quên đề cập chuyện ăn ở, ở Ninh Bình thì phải nói đến dê, dê mọi nơi trên mọi nẻo đường, đầu dê được trưng ra như người Mỹ đến mùa trái chín trưng lề đường đem bán =)), dê sống thì không thiếu gì trên những vách đá sững đứng ở Ninh Bình. Tôi được dịp thưởng thức quán Đức Dê có tiếng ở vùng mà những chú bạn nhậu bố tôi giới thiệu nhưng mà tôi ăn không có hảo, nên đề cập cho dân tình tham khảo chơi nếu có dịp muốn thưởng thức thịt dê, còn không như tôi, cứ về Việt Nam là đừng ngại ngùng chi ơi cứ cà ná, rau muống xào tỏi và trứng chiên thẳng tiến.
Khách sạn tôi ở mới xây, kiểu khách sạn gia đình, lúc tôi đến chủ nhà còn tận tay dẫn lên phòng ( chắc vì nhân viên chỉ đúng 3 người 😂), khách sạn thì bình thường nhưng mà tầng thượng của khách sạn, nơi ngự trụ của quầy bar rất "sang chảnh" nhưng mà chả có nhân viên nào nên chúng tôi tự self- service luôn,  cũng là nơi ngắm nhìn view bao quát gần 360 độ làng xã Ninh Bình vào sáng sớm đẹp nên thơ. Tôi và cả đoàn không ai rủ ai, 5-6 giờ sáng từng lượt người dậy chui lên tầng thượng ngắm nhìn cái bức tranh làng của xóm làng Việt Nam mà tôi nhung nhớ quá chừng. Dù lớn lên ở thành thị nhưng mà cứ tới cuối tháng tôi lại về quê bố tôi ở Quảng Nam nên tôi ghiền đồng quê lắm, cái này là thực vì tôi được bắt bọ rầy, đi chơi trên đồng ruộng của cô chú, bắt chuồn chuồn cột dây chỉ cho bay ( animal abuser), đi hái trộm hạt hoa móng tay với ăn mì quảng quê làm nên nhìn tôi vầy chứ cũng biết quê lúa là gì đó. Bố mẹ và các chú lái xe ngồi đàm đạo thưởng thức cảnh vật ( tán dóc là chính) uống cà phê 3g Trung Nguyên tự phục vụ, trong khi nhóm người trẻ chúng tôi chia nhau tác nghiệp nhiếp ảnh trước cái cảnh đẹp của ánh nắng nhẹ nhàng tràn ngập trên những những ngói nhà đỏ, được điểm tô bởi những rặng núi trập trùng xa xa dưới những đôi cánh uốn lượn óng ánh của đàn chuồn chuồn trong một buổi sáng bình minh giản dị tại xã làng Ninh Bình.  Tạm biệt buổi sáng cuối cùng ở Ninh Bình. 

...

Hà Nội

Tôi bị cảm, ở Mỹ kể 3 năm nay từ lần cuối Việt Nam tôi chưa hề bị cảm như thế này, có lẽ một phần thời tiết ẩm ương nên người tôi cũng ưởng âm theo =)). Tối đến về Hà Nội tôi được dẫn đi ăn món bún chả ngon lành quán ruột của dì tôi mới thấm thía câu sức khoẻ là trên hết, có nằm liệt giường rồi cho vàng cũng không ăn được ( tôi xuyên tạc chơi vậy thôi chứ câu này là cho vàng cũng không thèm). Lại thêm mẹ con tôi hằn hục đủ chuyện với nhau, chắc tại mẹ thấy tôi yếu đuối với cho rằng ở mỹ thì lo mà tự lập lớn mới xí đã than mệt bà cố nội như đứa trẻ con  nên phận tui đây vừa buồn tuổi vừa mệt mà không được phép mệt nên sân si, bắt taxi về nhà tính bụng khoẻ xí đi chơi mà lăn bà ra, ói mửa hết ra sân khách sạn  rồi lăn đùng ra khỏi đi chơi Hà Nội như dự tính😑. Được cái là về Việt Nam như cá gặp nước, tối đến 4 giờ tỉnh dậy khoẻ mạnh lôi bịch...chôm chôm lòn bon ra ngồi chén hì hục thầm nghĩ ăn cho hết cho đoàn khỏi có cái mà ăn ( đùa chơi thôi chứ hình như ở đâu ỉ lại ở đó có sẵn nên thấy chả ai đụng vào bịch trái cây, mỗi mình tôi nhung nhớ nhãn, mãng cầu chôm chôm lòn bon nên ăn từ sáng tới tối =)), như tôi bên này ngoài mùa hè ra chứ cũng ít ăn trái cây trừ đợt một năm ròng rã smoothies berries vs yogurt thì giờ cũng bái bái quầy trái cây trong siêu thị). Sáng sớm tỉnh dậy lục đục đi mua cà phê ngắm nhìn phố phường Hà Nội tấp ngậm buổi sáng, xui xẻo thay cái quán mà anh tôi và tôi muốn uống thì lại đóng cửa ma thời gian thì có hạn, lận đận trên đường quay về thì tôi bỗng dưng để ý một quán cà phê rất xinh tên là  Lá Non, được trang trí theo kiểu boutique nhỏ xinh với bàn ghé lá trúc, chị chủ pha nước cũng ngon hơn là quán chúng tôi định uống, còn với tôi cái thấm thía hơn là cuộc nói chuyện với chị chủ, cũng chả có gì to tát, cũng chỉ như những mẩu đối thoại nhỏ như ở bên này mà thôi. Nhưng tôi, một đứa đang trong tâm trạng không mấy gì gọi là vui, một đứa luôn có những thành kiến với Hà Nội từ ở Việt Nam, thì trong những năm trở lại, đây bỗng dưng có tình yêu với Hà Nội một cach kì lạ, cuộc nói chuyện không chỉ  làm bừng sáng cho một ngày mới bắt đầu mà còn khẳng định cái tình yêu nhen nhói đó. 
...
Đông Bắc Việt Nam quá đẹp, đẹp đến mức tôi không còn từ ngữ nào để diễn tả. Tây Bắc Việt Nam - Sapa, đã từng như vậy, đã từng mang cái sắc thái mộc mạc hồn nhiên của miền núi trong tâm trí của một đứa học lớp 5 lần đầu biết đến dân tộc miền núi, nhà sàn, ruộng bậc thang và món cơm lam nướng trong ống tre trước cửa khách sạn trong một buổi đêm sương lạnh. Lần hai tôi lên Sapa, những gì đọng lại trong tôi chỉ là một thành phố du lịch thương mại hoá lộn xộn, vẫn đấy đường phố tỉnh, nhưng thay bằng những công trình bê tông hiện đại không ra hiện đại, mộc mạc không ra mộc mạc, vẫn đấy những bạn dân tộc, nhưng sự hồn hậu thay bằng sự đuổi theo xin lấy tiền du khách...

Địa điểm dừng chân đầu tiên của tôi là đền Thác Cái cho mẹ tôi.  Đến này là nơi thờ đạo mẫu và Hưng Đạo Vương, rất linh về việc xin con cái, hiếm ai biết nên bạn nào muốn xin con cái tiện đường du lịch Hà Giang thì ghé đền này, đền này thì không nhiều người biết nhưng mà cảnh từ đền nhìn xuống đồi chè Hà Giang đẹp lắm. Tiếp đó xe chạy ngang qua những đồi chè đặc trưng của tỉnh Hà Giang mà anh tôi phải comment là cái đồi chè gì gì đó ở Đà Nẵng như là một trò đùa, xong tự dưng tôi nghĩ nếu mà đồi chè đẹp vậy chắc mấy nước chè nhiều như trung, Nhật, Đài chắc coi đồi chè Hà giang như một trò chơi quá =)). Nói đến đây lại nhớ cả đoàn ngồi bình luận chè gì, buồn cười ở chỗ mỗi người bỗng dưng thành chuyên gia chè, người thì bảo là chè ô long, ông bố tôi thì phán chè xanh chứ gì, cả đoàn phán cho đã dzô mà cuối cùng là khi tôi đang đánh những dòng này thì kết quả hiện ra từ google là chè Shan tuyết 😂, đến cả ông cố nội tôi dựng mồ dậy có khi còn không biết nữa cũng nên chứ mà các thánh chè đoàn tôi.  

Cổng bạ Quản Bạ là cảnh đẹp đầu tiên của Tây Bắc chào đón chúng tôi, đây hình như là nơi nhìn xuống núi đôi Quản Bạ, được đặt theo tên hai quả bửoi của người phụ nữ 😂. Tôi cũng chả nhớ là tôi có thấy cái núi đôi không, chỉ nhớ là nhìn xuống dưới chân tôi là đồi núi ngập trùng với những quãng đèo quanh co và mây trắng ngập trời, nhưng khoảnh ruộng vàng rực của mùa lúa chín, những hồ nước nho nhỏ thấp thoát được đặt cạnh thấp thoát bên bản làng của đồng bào dân tộc, đẹp quá trời đất nên cả đoàn đua nhau... vuốt những chú chó con. Đó, đấy  mới biết là trước cảnh đẹp và đàn cún con của quán nước đặt tại cổng trời thì con người ưu tiên cái nào. Cún xinh quá nên át luôn cảnh đẹp của trời đất nên ai nấy đều đòi xoa chứ thiếc tha chụp ảnh lừa tình thì để sau ( mà tên nhà tôi cũng cún đó 😏  ) . Tại đây vô tình ngôi uống nước, nhà tôi gặp chị dân tộc làm cò mồi cho những homestay của người dân tộc tại bản, xài từ cò mồi thì hơi quá vì chị là một trong số ít sành tiếng kinh nên chắc hay ngồi đó để giới thiệu khách du lịch homestay. Mẹ tôi vừa nghe chị nói xong gật cái rụp, đời người có mấy chuyến nào ở homestay dân tộc đâu, lại nghe chị nói thảnh thót quá, đoàn cũng chưa có chỗ tá túc đêm trung thu nên a lê hấp, đêm duy nhất tại quản bạ Tây Bắc mà không biết rằng một " điều kì diêu" đang đợi chúng tôi phía trược

Vì sự nhanh đoảng của chú tài, chúng tôi thay vì đi vào đường chính để vào nhà Bác Tài Đanh, nơi mà chúng tôi sẽ homestay tối nay, chú lại rẽ ngược vào đường ngõ đang làm, tất nhiên là không dành cho xe 16 chỗ của chúng tôi. Gặp phải ruộng lúa còn đang bồi đất, thế là xe chúng tôi trượt nhào xuống mương, thường thì phản ứng ở Mỹ sẽ là, thanks god we're all alright. Còn phản ứng ở Việt Nam bấy giờ của chúng tôi trước tiên là chửi đổng lên bỏ m*, hên không sao, trượt xí nữa là cả đám gãy cổ gẫy chân, què giò đến nơi, tối về mới suy nghĩ thanks god sau. Nói chơi vậy thôi, chứ dân làng cũng nhiệt tình tới giúp kéo xe, huy động cả xe đổ rác đến kéo mà xe cũng không có lên nổi. Thế là đấy, đêm trung thu của chúng tôi kết thúc bằng cảnh ngắm ánh trăng tròn bên cạnh ruộng ngô cao mấy thước, ngắm ánh trăng soi sáng cánh đồng ngô rộng bát ngát trập trùng đồi núi xa xa ( cho văn chương xí) .  Những thành viên còn lại tung tăng đánh xe ôm con trai bác Tài về nhà, chạy ghé ngang qua nhà văn hoá thiếu nhi thưởng thức buổi diễn văn nghệ đón đèn trung thu của các em miền núi và chợ tình đêm khuya ( nói là chợ tình chứ kiểu họp chợ cho mấy anh chị em tuổi mới lớn miền núi tâm tình gặp nhau 😄),để lại chú tài bố tôi và bác Đanh ở lại phía sau hì hục với xe đẩy,  rồi cả đám lại rủ rê nhau đi tắm nước lá của dân tộc dao . Nước lá thì thiệt là công dụng thần kì, tắm xong mệt mỏi tiêu tan hết, sáng hôm sau da mịn màng thấy rõ, mẹ con tôi rủ nhau đi mua lá để về nhà tắm thì khổ là không còn bịch nào nữa do có đoàn du lịch trước làm hẳn mấy trăm bịch. Đành tự nhủ, thôi kệ, chúng tôi thôi thì không có số làm đẹp. Nhà tắm thì cũng không thuộc dạng khang trang, nhiều khi nhìn tầm thường có khi hơi bẩn đối với người sạch sẽ, thậm chí mợ Johnny nhà tôi rất khoái chí vì vưà tắm lại vừa ngắm tắc kề bên bề cửa số.  Nhưng mà hỡi ôi, bước chân vô bể thì mới biết mùi nóng luộc người là gì, với những ai không quen mà bị bênh tim thì tốt nhất là không nên, tuy nhiên cái thuốc lá này thì thiệt như tôi nói bên trên, công dụng hết sức, sáng sau chính mẹ tôi và bạn gái anh tôi phải tắm tắc khen da khác hẳn. Ngồi nói chuyện với các em thì mới biết cái này hợp tác xã do các em dân tộc làm từ a-z hết, ngay cả bao bì, marketing mọi thứ, càng nói chuyện lại càng thấy các em hồn hậu giản dị, chất phát hết sức nên nhiều khi tôi cũng hết sức bỡ ngỡ là mấy chuyện kinh doanh này các em đều một tay tự làm ( chắc thực ra có sự giúp đỡ hướng dần từ huyện😂). Nếu bạn là người không thích sự xa hoa sang trọng như đồng bào Sapa, thich kiểu tắm bụi bụi thì thiệt chỗ này là điểm đến " chuẩn không cần chỉnh". Tắm xong đến nơi thì phía bên kia thì cũng nhận được điện thoại bên kia đã kéo xe thành công thì cả đám hồ hởi vui mừng chuyến đi này không phải quay ngược  rồi. Đợi các bô lão tắm, chúng tôi vô phụ bếp giúp bác Tài Đanh và con dâu chuẩn bị bữa tiệc ngon quên trời đất. Mà nhắc con dâu bác mới nhớ, hình như nhỏ hơn tôi 4, 5 tuổi gì đó, xinh ơi là xinh luôn, duyên quên trời đất, mà đã có con địu trên lưng rồi, lúc tôi vào nhà thấy em đang ngồi coi tivi mà tivi kiểu còn cổ cổ mà nhìn hạnh phúc đơn giản quá chừng. Tôi hỏi em có thấy chán không, em trả lời sáng đi làm nông, chăm con, chiều về chuẩn bị cơm đợi ba mẹ chồng và chồng về, ăn cơm xong coi tivi là vui rồi. Thành thiệt sau câu trả lời của em, cả đám ngồi chần chợt ngờ ra nhiều khi đơn giản như em lại hay, chả cần phải bôn ba cầu tiến trong tiền trường 😂, chưa bị làn sóng của công nghệ chiếm dần từng giờ của cuộc sống. Cứ thế trải qua một ngày như vậy, biết mình tồn tại tận hưởng ngay giờ phút đó, chẳng phải đó là hạnh phúc đích thực chăng?

Bác Tài Đanh và gia đình đãi chúng tôi ăn một bữa ăn đầy " đạm" béo đến ngày hôm sau, đến độ sáng sau bố tôi làm tràng xì hơi kéo dài cả tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ😂.  Tôi mấy tháng liền sống một cuộc sống healthy quá, nên vừa thấy nào là thịt cuốn lá lốt, thịt rừng nướng là từ một con thỏ chỉ biết ăn cà rốt ngày nào ở Mỹ, tôi lao vào ăn như một con heo rừng ( lại là rừng, mà thật ra đợt này về Việt Nam, tôi đành tạm giã từ cuộc sống lành mạnh mà để cho cơ thể hưởng thụ một chút =)) ). Ăn no nê, mặc kệ đồng bào trong đoàn tôi đàn hát dưới nhà, tôi lăn đùng ra ngủ lúc nào không hay, chỉ biết mơ mớ trong giấc ngủ rằng đây là đêm trung thu đáng nhớ nhất của tôi sau mấy năm xa quê.

Sáng sớm, mẹ và bố tôi dậy 4 giờ sáng đi vòng quanh núi ngắm thị trấn trước mặt trời. Tôi dậy muộn hơn, không ngắm được cảnh mây hạ núi, bù lại, tôi chứng kiến cảnh hoạt động miền núi sáng sớm của đồng bào dân tộc: các em đi bộ đến trường hơn 5 km, con đường mà chúng tôi phải lầy lội quất xe xa lăc xa lơ thì sáng nào, các em cũng phải dậy sớm cuốc chân tới trường, thỉnh thoảng mới thấy một bé đạp xe đi qua, rồi cách sau đó vài tiếng, tôi lại thấy các em khác đội chân lội núi đến trường. Có lẽ vì thế đó là lý do mà các em hầu như đều bỏ học ở một thời điểm nào đó. Rồi trong suốt chuyến đi, tôi bắt gặp hình dáng các em nhỏ xíu đi chân dép tới trường trên đoạn đường đẩy sỏi đá, nắng chan chát mà vẫn dắt díu nhau tới trường, tự dưng tôi thấy chạnh lòng... Chung tôi chia tay Bác Tài Đanh với món bánh cuốn tự trải đặc trưng không hàn the của dân tộc miền núi Tây bắc mà vợ bác ( tới mùa thu hoạch vợ bác phải đi làm gì đó trên hợp tác xã nên chúng tôi chưa có dịp gặp mặt tối qua)  vừa kịp đem về sáng nay cho đoàn tôi ăn vội trước khi xuất phát, ăn xong chúng tôi bắt tay rối rít cảm ơn bác đã giản dị hồn hậu đón tiếp đoàn chúng tôi sau một đêm bão tố ( nghĩ sao chủ nhà ra kéo xe cùng với đoàn tôi =)) ). Đoàn chúng tôi lên xe với hy vọng một ngày không xa, sẽ có dịp quay lại nhà bác Tài Đanh lại đàn hát ăn nhậu trong một đêm tiết trời trung thu. 

Đường lên tiên cảnh thì tuyệt vời đẹp, nói là tiên cảnh vì từ đây lên nhà Vua mèo và Cột cờ Lũng cú đẹp đến rụng rời, đồi núi ngập trùng thỉnh thoảng xen lẫn những đám mây bay mơ hồ giữa dọc sườn núi, được điểm tô bởi những cánh đồng lúa chín vàng trùng trải dài đỡ đần chân núi. Và đặc biệt, không thể thiếu những cột dân điện, một đặc sản của Việt nam quê, cũng trùng trùng lưng chừng với núi trời luôn 😂. Thiệt là tôi muốn làm thơ văn lắm, mà máu văn của tôi là ít khi phán câu tục ngữ nào chứ một khi phán là râu ông này cắm cầm bà kia, nên thôi tôi chỉ nói đơn giản là cột điền thiệt là làm bức tranh cảnh miền núi càng đẹp hơn, cái đẹp mộc mạc đặc trưng của Việt nam quê ta mà hiếm nơi đâu có được. Chứ tôi nói là cảnh đẹp miền núi thì trên thế giới không thiếu, nhưng mà cột điện xen lẫn thì nhiều khi chỉ có Việt Nam quê ta🙌.  Tây Bắc còn nổi tiếng về hoa Giác Mạch, dân yêu thích chụp ảnh thì cứ đến mùa hoa nở là đua nhau kéo lên làm mấy tấm lãng mạn so deep giữa đồng. Còn dân ăn uống thì kéo lên ăn thử những món ngon từ hạt giác mạch xay nhuyễn như bánh tam giác mạch nướng  ( có bán trước  nhà Vua Mèo, ăn vào như bánh khoai nướng), và món bánh phở tím mà tôi có dịp ăn ở thị trấn Đồng Văn. Mà thiệt là nếu bạn kéo xuống xí, có hình tôi chụp cũng so deep với cánh đồng hoa tam giác mạch, xin thưa các bạn là ảnh so deep đẹp đó tốn 50k một người để vô ruộng người ta trồng, mà vì ruộng người ta trồng khôn khéo cạnh núi nên nhìn nó mới đẹp vậy. Nên mốt có lên đừng có mà trách tôi tại sao lên đó cánh đồng nó không có đẹp như trong hình tôi 😂.
Cảnh thì đẹp khỏi bàn, tuy nhiên tim người nào cũng cảm thấy như đang rơi rụng chỉ vì đường quá chi là loành ngoành, mà chú tài lái xe chính thì quá là tên bay, chú lái rất xịn rất giỏi nhưng mà ẩu quá, nên mỗi lần đổi tài tới chú là tim tôi cũng thế mà bay qua bay lại. Buồn cười đoạn đoạn núi hùng vĩ đẹp, cả đoàn kéo nhau trượt về phía cửa số chụp ảnh, mà vì xe cứ quanh co dóc quá thì là trượt qua trượt lại như đang roller coaster, mỗi lần trượt qua phía cửa sổ ráng chụp mấy tấm rồi lại trượt về phía kia😆. Đến độ anh tôi, người bị say xe ngay lập tức nếu vừa đi xe vừa đọc gì thì sau chuyến đi này về, chuyện đọc trên xe trở thành " tầm thường" với anh tôi. Điểm đầu tiên với chúng tôi là nhà - dinh thự vua mèo, lịch sự vua mèo thì khỏi bàn rồi, vì cứ google biết rõ hơn tôi nhiều =)).  Còn về dinh thự thì là một pháo đài bất khả xâm phạm, được vua Mèo đầu tư tiền bạc lẫn phong thuỷ với mục đích nếu xây dinh pháo đài tại đây trên đỉnh đất nhô ra như hình mui rùa - kim quy thì sự nghiệp mới thành về sau ( dựa trên wiki 😂). Cảm xúc của tôi về dinh thự là một toà biệt thự quá hết sức đẹp, mang âm hưởng trung quốc lẫn tây lẫn ta, một pháo đài được trang bị sẵn sàng cho các cuộc xâm lược bất ngờ. Dinh thự được xây rất thoáng mát, và đặc biệt là nơi chụp ảnh so deep luôn. Nên tốt nhất để tôn trọng nơi lịch sử, bạn nên dẫn một người am hiểu ưa thích lịch sử đến cho đỡ dị, chứ không như tôi bị bê chê là giới trẻ chỉ biết đua đòi chụp ảnh, không đam mê kính cẩn trước những địa điểm có tính chất văn hoá. Chẳng hạn, tôi đi với mẹ tôi, người rất là hào hứng giải thích về máy may đặt trong nhà nhưng mà thực ra cũng không biết gì, háo hứng chơi vậy thôi 😂, còn bắt tôi lân lê nghe hướng dẫn viên của đoàn khác xem họ nói gì, mà khổ nỗi hướng dẫn viên nói toàn tiếng pháp nên tôi cũng bó tay ah😂( giờ vốn kiến thức tiếng pháp 2 năm cấp 3 chỉ nhớ được mỗi 2 câu Mẹt-xi-b0-ku và Qui-két-sờ-cờ thôi ah =))  ). Ở đây ngoài việc tậu những bức hình tựa như ở đâu thời xa xưa, tôi còn tậu cho mình một chiếc nón hết sức là dân tộc miền núi, chị Xin bạn gái anh tôi thì tậu cho cả đoàn bánh tam giác Mạch nướng mà ăn vào tôi tưởng đang ăn món bánh sắn nướng hay bán trước chè Xuân Trang quê tôi, thiếu chan thêm mỗi nước dừa là số zách luôn. 

Thăm nhà vua mèo xong, cả đoàn lại dắt díu nhau lên Cột Cờ lũng cú.  Đường lên cột cờ hai bên trải dài những cánh đồng hoa tam giác mạch  như tranh như một bức tranh vẽ thơ mộng mà tôi đã tả trên. Đến cột cờ Lũng Cú thì tôi quyết đinh lăn la ở dưới chụp ảnh dưới ruộng vì cảnh đẹp quá, tấm thân gầy xác xơ yếu đuối hay làm màu mè của tôi sao chịu nổi những bậc thang cao hiu hút vậy 😂,nên thôi ở dưới làm thêm vài tấm để khè Instagram và, ghé thăm trường học các em dân tộc xem sao 😎. Hên sao lại trúng lúc các em đang có văn nghệ thế là tôi tham gia văn nghệ với em luôn  😆. Nhìn các em tôi lại nhớ đến thời tiểu học của tôi da diết, tất nhiên là thời tiểu học tôi hiện đại hơn các em chút nhưng mà đố mà có máy tính điện tử ipad iphone như giờ, chỉ khác các em mỗi chỗ là đồng phục dụng cụ sách vở đầy đủ, còn lại vẫn đâu đấy cái cảnh rủ nhau chơi nhảy bước, nhảy dây, dí bắt mỗi giờ giải lao, giản dị vô tư mà chất phác cái thời con nít tôi ơi. Mà nói vậy thôi, chứ sự hiện diện của tôi như thú rừng với bầy thỏ, tôi tới đâu các em trốn lẫn tới đó, các em rất bẽn lẽn chứ không dạn dĩ như trẻ em Sapa, mà nè, em nào em nấy cũng xinh như thiên thân, xinh ơi là xinh luôn, má đỏ hây hây của vùng núi lạnh miền cao, nên ta nói là gái đẹp nhất Việt Nam là gái dân tộc miền núi mà. Đùa vui với các em xong, ngồi đợi các anh trai trẻ trong đoàn check -in trên cột cờ, tôi tìm cho một quán nước vệ đường để tận hưởng trọn vẹn nhất cái bức tranh yên bình của đồng quê  trong một buổi chiều trưa nắng mây núi, cái bức tranh của đồng bào dân tộc đang cấy lúa,  của các em nhỏ kéo nhau về nhà trên những con đường nhỏ hẹp được giấu ẩn mình sau những mảng lúa vàng cao mơn mơn, của những em bé giúp bố mẹ chăn trâu, địu em thấm thoát băng qua, hay những cậu bé dân tộc đang túm tụm nhau trên một quyển truyện tranh.     .
...

Chặng đường tôi đi

Ninh Bình- Hà nội - Đồng Văn - Mèo Vạc- Bản Nậm đăm- nhà của Pao - Cột cờ Lũng cú  - quay về thác Bản Giốc và Hang Pác Pó

Đi
  • Ninh Bình đẹp, nhưng đã bị thương mại hoá, đi trong nay mai trước khi thương mại hoá hoàn toàn
  • Nếu đến chùa Bái Đính đoàn tự đi thì cứ lơ mấy tay ngoài bãi đậu xe chính ra, cứ thẳng tiến lái vào bãi đậu chính kệ đoàn cò chặn xe, đâm dzô luôn cũng được 💁
  • Nậm đăm là bản chúng tôi ở homestay, hoá ra bản này là một quần thể homestay, rất nhiều nhà dân tộc làm homestay, và thường có một người gọi là agency dân tộc đặt chỗ, nếu nhà này không còn chỗ thì họ giới thiệu sang nhà khác. Đây là bác Lý Tà đanh : Lý tà đanh's homestay nơi gia đình mình ở, nhà bác thì chắc không phải đẹp nhất lý tưởng nhất trong bản, nhưng sự hồn hậu, đón khách của bác thì số 1, nhà vệ sinh chỗ ngủ sạch sẽ, giá cả hợp lý, ăn tối ăn sáng như vua.  Còn không bạn có thể google sẽ ra một số recommend được hơn, phù hợp hơn với nhu cầu ở mỗi người. Một option khác là cứ lái đến cổng trời Quảng Bạ, tại đây có quán cà phê ngay tại chỗ cổng trời thì tới đó hỏi homestay của dân trong bản nếu không muốn google search trước. 
  • Đường lên cột cờ Lũng Cú đẹp hết sức 
  • Về ăn uống thì trên đó nổi tiếng bánh cuốn, cháo ẩu tẩu ( tôi không ăn mà nghe phong phanh khó ăn lắm),  bánh trôi rồi mấy món làm từ cây tam giác mạch, đoàn tôi thì gặp gì ăn nấy 
mấy link cho bà con : link 1 , link 2, link 3

  • Ngoài ra mình có đi Rừng thông, nếu thiệt không có thời gian thì nên bỏ qua chỗ này, đầy rác. 
   Nếm's video quay Hà Giang với mấy địa điểm trong câu chuyện kể trên khá đẹp, nên nếu không đi được rảnh rỗi thì ngồi coi nghen =))

                    
                    

                    


















Morning views from the hotel we stayed in Ninh Binh






Dragonflies
















con dien



































anh chị nhà tôi  trước cái nắng nóng với chú bố nhà tôi vẫn hăng say chèo thuyền  - my parents under the burning sun and my dad was still paddling obviously. 





Trang An Grottoes










































































The accident on Full moon festival night








the kindhearted host - Ly Ta Danh

and his charming daughter-in-law

The meat feast I was talking above






the early morning strolling around Nam Dam village








bac Ly Ta Danh's granddaughter

His mom, daughter-in-law, and granddaughter


Banh Cuon specialty made by ethnic style 







buckwheat flowers field

electric wires - Vietnamese specialty 😂



at a pine forest - not recommended


the beautiful photo location cost us 2$/per for entrance Lol
































Heaven on the earth









I gotta say ethnic women pose a superhuman strength. 





Lung cu flag tower.






sometimes I wonder why I'm not in asylum yet.






















a wolf and the sheeps =)). 


...

From my brother's eyes














































































Comments