Kyoto to Tokyo through phones

Sorry for my missing on the blog for couple days, I've been busy looking for new Job. It literally took all my times to the point that I regretted quitting my job and hesitate considering call back my previous job LOL. But I know this decision worth it, sometimes I need stresses and pressures in my life just to remind me everything is impermanent and challenges will help me grow up. 
Anyway, as I promised here is a photo diary our in Tokyo taken by our phones since in the first or second japan diary,  I put both photos taken by my big camera and phones together, which made the blog post looked  unorganized and messy so I decided it's better to separate them.

My outfit for 2 days in Tokyo except the second day, I changed to different shoes. I know, it sounds gross but when you travel, you don't have any choice besides keeping your backpack as light as possible. 

 I still can't understand why I didn't take a lot of photos during my times in Japan, especially in Tokyo. These photos didn't capture all my experiences and moments in Japan as I hoped they would be before my trips, Possibly because I traveled with my bf LOL. Anyway,  this time coming back to Tokyo instead of riding a bus, we decided to try shinkansen, which is  high-speed railway train after having a long debate whether to ride it. Why? because It's freaking expensive, the tickets costed us $100 for each of us, although the experiences were amazing. The train ride was super fast, quiet and smooth like seriously, Japan- you guys technology is so amazing! More importantly, it saved us around 4-5 hours riding a bus, which means we could have more times in Tokyo.

Honestly, food in Japan isn't that expensive as people keep saying that Japan is the high-cost  place. It's only true for places to live, oh, and transportation too ( this is a huge burden if you live in Japan, like wtheck it could be that expensive) but for food, I would say all the food we tried were equal prices to America's when you go out to eat, and probably even cheaper for quick snacks. So if you travel on budget, food in Kombini( or after 8 pm, food courts at shopping malls discount prices all their food) is enough to give you some ideas of Japanese food. But If you're willing to spend a little more, don't hesitate to try out Japanese food in restaurant, I'm sure you won't regret it
Tips: Shinkansen tickets can be purchased at station counters or any vending ticket machines, also it can be used at any departure times and most importantly, keep your ticket to get out of your destination's station
( bài viết này tôi sẽ viết một lượt tóm tắt ngày đầu tiên ở Tokyo  nên chắc chắn sẽ không chi tiết nên các bạn thông cảm vì cũng hơn năm rồi :)) )
Chuyến đi này tôi không chụp hình nhiều như dự định ban đầu, dù bản thân cũng chả biết tại sao lại vậy, có lẽ một phần do lần đầu tiên du lịch với J nên tôi chủ yếu nói chuyện và giận J và rồi không có thời gian chụp ảnh luôn chăng :))). Sáng sớm, chúng tôi bắt bus tới Kyoto station, lần này vì thời gian thong thả hơi hai ngày trước, nên hai đứa cũng có thời gian ung dung khám phá Kyoto station ( giờ tôi mới nhà ra tôi không có ảnh nào của Kyoto station cả).  Kyoto station như một cái mall lớn, khác với vẻ bề ngoài bận rộn tấp nập phía trên, dưới tầng hầm của Kyoto station đầy đủ các thể loại food court lẫn shopping mê mệt, không thiếu thứ gì. Khu shopping cũng được trang trí dễ thương hoành tráng như là đang đi một shopping center vậy. Sau khi đã mua được vé Shinkasen thì hai đưá bắt đầu chuyến hành trình lòng vòng Kyoto station. Nói chung tôi cũng không nhớ lòng vòng như thế nào, chỉ nhớ nhất khu shopping rất là kawaii - siêu dễ thương rồi xong đó băng qua một đường hầm để tới khu food court. Khu foodcourt thì bạt ngạt thức ăn, sau một hồi đi qua đi lại, chúng tôi quyết định lựa  quán cà ri nỏi tiếng tại Nhật ( xin thành thật là tôi không thể nhớ tên quán) mà chúng tôi thấy từ sân bay Tokyo đến Kyoto ( không phải quán Coco curry nức tiếng của Nhật). Quán được trang trí đơn giản với đủ loại menu combo, và đặc biệt hơn cả là toàn bộ khách của quán đều là phụ nữ :)))))))). Sau này khi tôi thử Pepper Lunch rồi thì cũng rút ra rằng người Nhật cũng khá là phân biệt nam nữ trong ăn uống, mà lý do là truyền thống ăn uống của người Nhật mà tôi sẽ giải thích một tí nữa.  Chúng tôi chọn cho mình một suất cà ri bò, ăn kèm với chén súp đậu đỏ thì phải ( tôi chả nhớ nữa)với một ly trà đào. Cà ri thơm ngon vị nhẹ mùa, không đậm đặc như cà ri thái hay Ấn độ, lại được uống kèm với ly trà đào mát rựa tỉnh cả người, làm chúng tôi phấn chấn hẳn lễn cho chuyến đi Tokyo này. Ăn uống no nê, chúng tôi đánh một vòng khu food court chuyên bán ekiban-món cơm hộp Nhật Bản, thường được người ta mua mang đi lên tàu ăn. Ekiben như một văn hoá tàu railway của Nhật vậy, có khi mất cả ngày nói về nó cũng chưa xong. Mỗi vùng miền có một ekiban đặc trưng khác nhau như Ekiben sushi, Ekiben hâm nóng tại chỗ rồi ekiban oden... Tôi biết về Ekiben nhiều qua cuốn truyện tranh Ajiko-siêu đầu bếp tí hon, nên ôi thôi, làm đủ cuộc nghiên cứu phải mua một Ekiben ngon mà đặc trưng về ăn, nên khi đi vào khu này như lạc vào thiên đường Ekiben, mỗi tội nhiều quá không biết chọn cái nào này đành mua đại mặc cho công sức nghiên cứu rơi vào công cốc. Bạn có thể search google về Ekiben hoặc vào facebook của Mirachan kitchen để hiểu thêm về nét văn hoá này, còn tôi thì ngồi đây nhớ lại món Ekiben cơm ba màu không được ...ngon lắm của mình. Mà trái lại, các loại bánh pastries nhỏ nhỏ như bánh sừng trâu tôi mua vội của một tiệm bánh gần cổng ra vào thì ngon bá cháy. Bánh thơm mềm tan mùi bơ, giòn giòn của lớp vỏ croissant, bánh nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, cắn miếng là coi như hết cái bánh, nên tôi ăn từng tí một tiếc rẻ biết thế mua nhiều. Nói cho cùng thì bánh ở Nhật chỗ nào cũng ngon, các loại bánh pastries  rất ngon lại hợp với khẩu vị Châu Á, nói đến đây làm tôi nhớ món bánh dưa gang ngọt lịm bán trong chỗ tắm onsen vào đêm khởi hành đi Kyoto. Mà cũng hay lắm ta, chỗ onsen của Nhật chỗ nào cũng biết kinh doanh. Tắm xong biết người ta đói là bán đủ thứ món, đa phần là bánh Nhật và sữa tươi, nhưng không phải vì vậy mà chất lượng không ngon đâu, siêu ngon là đằng khác. Sữa và yogurt tươi béo mịn, bánh thì luôn luôn nóng hổi nên người người mua tấp nập.

Tàu cao tốc Nhật chạy rất êm và nhanh, người Nhật lịch sự nên trên tàu rất im ắng. Kết luận là nếu có điều kiện và có thể, bạn nên thử một lần chạy tàu cao tốc Nhật hoặc mua Jr pass dành cho người nước ngoài du lịch Nhật muốn đi tàu cao tốc du lịch mà tiết kiệm, tôi nghĩ đây là một trải nghiệm đáng để thử khi du lịch Nhật. Tàu vừa tới Tokyo, khách vừa bước ra hết là nguyên một đoàn người dọn dẹp đã đứng sẵn cửa tàu lúc nào, chỉ đợi lúc khách về lên tàu ngay lập tức để dọn tàu như robot được lập trình sẵn mà bạn thường thấy trên tivi. Từ ga chính chúng tôi phải tìm các ga nhỏ để về khách sạn, ở đây xảy ra một chuyện buồn cười là tôi  khi đi qua cổng soát vé thì quên mất lấy vé lại, vì nghĩ trong đầu làm gì cần hai cổng soát. Ai dè đúng hai cổng soát thiệt, thế là mặt chừng hững sao ra được. Hên xui tôi vẫn còn giữ hoá đơn mua vé,  thế là lật đật đi qua chỗ booth cô soát vé trẻ trung cực kì dễ thương, chuẩn bị sẵn sàng ngôn ngữ tay chân là " tao quên lấy cái cuống vé, bạn tao vẫn còn giữ cuống vé nè, với tao có hoá đơn nè" , thế mà chưa kip quơ tay múa chân thì cô bảo vệ đã cười tươi bảo qua đi. Ai zà, sao mà người Nhật dễ thương quá chừng ( hoặc là thấy mình chuẩn bị múa tay chân phiền phức quá chăng :)) ).  Về đến khách sạn thì hai đứa năm li bì ra ngủ tới chiều, một phần vì quá mệt như kiệt sức mấy ngày trước, ngày nào cũng đi bộ hơn 10 tiếng, nhưng vì ngủ quên nên mình cáu cả người, mất hết thời gian, giận một chập hồi không hết, thế nhưng chỉ vừa mới đến khu Shibuya thì cơn cáu cũng tan thành mây khói. Tàu điện ngầm Tokyo cũng khác hẳn Kyoto và Osaka: đông, quá đông, đông đến nghịt luôn người, đông không còn xí hơi thở, đông như muốn chèn và ép. Ngoài cái đó ra thì tôi khá là thích Tokyo, mọi thứ ở Tokyo  ấp nập, hối hả người ra người vào,  tuyệt vời cho những người thích sôi động nhưng vẫn mang một nét gì đó truyền thống. Tiến tới khúc ngã tư huyền thoại hay còn được mệnh danh là ngã tư qua đường đông đúc nhất thế giứoi ( the busiest crossing street in the world) của Nhật Bản, nói là ngã tư chứ tôi đếm cũng là ngã năm ngã sáu :)). Mỗi lần đèn đỏ chuyển xanh là ôi thôi, người từ phía bên đường trào ồ ạt đi lại nhìn rất vui, đến khi chuyển đỏ thì lại vắng tanh. Bản thân tôi không ghé đến tượng chú chó Hachiko nổi tiếng vì... bị che mờ bởi các khu mua sắm trung tâm thời trang quay quanh Shibuya nên chó Hachiko kệ tượng chó, còn phận mình  đi chơi và kiếm chỗ ăn  :)). Trước khi đi, tôi đã search phải thử món bò bít tết Pepper Lunch của Nhật vì nhìn hình ngon quá, vì quán này nên tụi mình mới đến được Shibuya vào giờ này vì Shibuya không có trong kế hoạch tối nay của tôi. Quán nho nhỏ, được đặt ngồi theo kiểu băng chuyền, khách trả tiền và order món tại máy vending machine ( hầu như các tiệm của Nhật như mỳ ramen hay các món theo menu thế này đều order tại vending machine- máy mua hàng tự động cho tiện và nhanh gọn nhẹ), lần vending machine này thì toát mồ hôi hột vì máy chả có tiếng anh, hình ảnh thì quá chi là không đủ trọn vẹn truyền tải để đoán, tuy nhiên không có gì là khó, tôi đã search sẵn thực đơn bằng tiếng anh ở nước khác có hình ảnh y chang, và cứ thế là tới order mà thôi ( tôi order vending machine vài lần, mua vending machine thì không đếm xuể, thế mà chả có cái hình tử tế của văn hoá máy bán hàng tự động này, chán thật!). Pepper lunch ăn ngon thật, với tôi cũng chỉ là miếng bít tết như bò né Đà nẵng, được ăn kèm với sốt tỏi và sốt gì đấy khá ngon, tờ hướng dẫn cách ăn bằng tiếng anh nên tôi nghĩ bạn có thể hỏi xin menu tiếng anh được nếu biết. Tôi thích một thì mợ J thích 10, ăn tấp tắc ăn để. Ờ mà cũng đúng thôi, tiệm gì đâu, bước vào có đúng hai người khách nữ là tôi và một chị và chị đó cũng là dân du lịch luôn, còn lại toàn công nhân viên chức trai trẻ Nhật. Đấy là cái phân biệt mà tôi đã nói ở phần cà ri, chị tôi bảo phụ nữ Nhật thích ăn gì nhẹ nhàng, hợp phụ nữ, giữ dáng còn đàn ông Nhật ăn mấy cái này có sức. Nên thành ra lúc ăn thịt nướng yakuniku cũng toàn đàn ông Nhật ăn.  Sau này  Tôi có dịp đi Pepper lunch ở Vancouver thì trai già gái trẻ không thiếu thành phần nào, có khi gái còn nhiều hơn nam cũng nên. Ngẫm lại thì thấy văn hoá ăn uống các nơi cũng có cái hay hay mà buồn cười ta :)). Ăn uống chơi bời say mê xong, tôi quyết định mai phải quay lại Shibuya một chuyến để chơi thoả thích vì giờ tiệm nào tiệm nấy cũng đóng hết rồi ( Nhật chắc không thức khuya như hàn :)) ).

A delicious curry we tried before departing to Tokyo. We choose beef curry set, it came with a small bowl of soup or dessert, I couldn't remember and a delicious cooling peach Tea.

Had a tough time in Ekiben food court to decide which Ekiben- railway boxed meal we should buy, they all looked so tasty and yummy :((

Johnny's diary: 
" Today we wake up and prepare to go to the shinkansen, to get back to Tokyo. We walk around the bottom of Kyoto station, to buy food and bentos. And so we couldn’t decide what to eat so we just walked around and bought tickets first. After buying the tickets, we went back down to decide what to eat. And we smelled really delicious soup and we went inside to eat it. And I noticed that everyone there was female. Except me. But the food was delicious. After we went to the train and it went really fast to Tokyo. After getting off the train, we went out of the first gate and my girlfriends ticket got eaten and mine was ok. So we went to the person at the desk and told them the ticket got eaten and we were let through. After getting out of the station, we took a train to Harajuku station and checked in to our hotel and took a nap. A really long nap. We were supposed to go to shibuya early and shop around but we wake up at 7:30. My girlfriend is really upset because we didn’t wake up early. Cause we waste our day sleeping. But realistically I feel like we needed it. We definitely needed the rest because our feet were hurting and we were so exhausted.


And here my tasty looking Ekiben with my usual daily coffee cup from Kombini. 

Verdict for the Ekiben: Not so good :))


And here we are: famous Shibuya district
 We rush out of the hotel to go to Shibuya anyway. We rush out and forget to bring the big camera and so later on my gf gets upset again. We also took the hotel key that we weren’t supposed to take.  And so we got Shibuya and its pretty amazing. The first thing we did was eat because we were hungry. So we ate the best food I ever had in my life, pepper lunch!!@@!@! omg. So good. Delicious. Meattt. Beef. Steak. So juicy and awesome. And so we had really awesome dinner and everyone in the restaurant was male. Except my girlfriend. So after eating we went to sit at Starbucks to see the crossing. Everytime the light turned green, a mass of people would walk across everywhere. Really cool to see. After sitting on the second floor of Starbucks we walk around Shibuya streets to look around and most of the shops were closed and so we went home. I think we also went on the wrong train, but we made it back. And then went to sleep. Shibuya was really beautiful."
The busiest crossing street in the world



Shopping center 109 has a lot of famous Japanese fashion brands and the only famous one I actually know is a brand called Emoda of famous fashion Japanese icon Ena Matsumoto. 

We tried a restaurant chain specialized for steaks called Pepper Lunch. All customers were man in contrast to the curry place we tried in Kyoto station, which their customers were all woman ( except J). This place possibly is a heaven of beef for men. I ate here twice and saw only one woman beside me, who was also a tourist. Oh, in the left corner, that's a vending machine, which made us having a struggle time to order food from it. 


Juicy and delicious beef, that's all I can describe our dinner.

And workers were also all man.
The famous crossing street from an above view. Chaotic and madness!

Somewhere inside Shibuya center.



Had to try the jelly frappuchino again. ( I tried it first time in the airport, and it was hella good)

The Kawaii Barista girl drew this for me and that's the cutest thing I've ever seen on my Starbucks cups.
I decided to put other Tokyo photos through our phones in my next post... because I'm so lazy to put the descriptions. Sorry and have a good day ! :))

Comments